Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013
Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013
Nhớ
Giọt nắng tàn rơi xuống mong manh
Ta ngồi nghe sóng vỗ quanh mình.
Bờ cát vàng thiếu bóng em tôi
Nên trùng dương réo gọi tên người.
Người hỡi nay về đâu
Mỏi mắt ta tìm nhau.
Cho thiên thu day dứt những niềm đau.
( trích Quy nhơn đôi mắt người xưa - Vũ Thanh)
Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013
Hồn quê
Quê hương tôi con gái áo bà ba gánh mạ non
Câu ca dao trên lúa bốn ngàn năm hơn vẫn còn.
Còn ruộng đồng còn quê hương
Còn giọng hò còn yêu thương.
Xin chấp tay tay lên nguyện cầu, tất cả hãy còn với tôi.
( tưởng nhớ cố nhạc sĩ tài hoa Thanh Sơn)
Câu ca dao trên lúa bốn ngàn năm hơn vẫn còn.
Còn ruộng đồng còn quê hương
Còn giọng hò còn yêu thương.
Xin chấp tay tay lên nguyện cầu, tất cả hãy còn với tôi.
( tưởng nhớ cố nhạc sĩ tài hoa Thanh Sơn)
Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013
Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013
Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013
Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013
Nắng xuân
Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng ....
Một bài hát mở đầu như vậy.
Nắng sài gòn tháng giêng như muốn bể đầu, nắng kinh khủng.
Ghé qua nhà bạn đang xây, nhìn những người thợ hồ, thợ xây phơi mình dưới nắng, quá nhọc.
Nắng cháy trên đầu, cháy dưới chân, cháy trong lòng những người lao động nghèo, đội nắng mưu sinh khó nhọc.
Mong một ngày nắng lên, huy hoàng.
Tôi mong, anh mong, chúng ta cùng mong.
Sài gòn nắng bể đầu 28/2/2013
Vua lộc vừng ( chính gốc, không có đại lý).
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
Khai bút đầu năm, he he.
Hơn hai năm không viết được một dòng nào. Hay thật.
Cơm áo gạo tiền rồi gạo tiền cơm áo , lại cơm áo gạo tiền.
Giấc mơ một mình vượt thiên lý đến thăm mọi vùng miền của tổ quốc sao mà dễ, mà khó đến vậy. Ước muốn đến Đà Nẵng để gặp một người sao mà vẵn chưa làm được dù ngồi máy bay cũng chỉ có một giờ.
Tại mình thôi.
Lại chờ.
Sống là không chờ đợi ư?
Phải chờ thôi!
Cơm áo gạo tiền rồi gạo tiền cơm áo , lại cơm áo gạo tiền.
Giấc mơ một mình vượt thiên lý đến thăm mọi vùng miền của tổ quốc sao mà dễ, mà khó đến vậy. Ước muốn đến Đà Nẵng để gặp một người sao mà vẵn chưa làm được dù ngồi máy bay cũng chỉ có một giờ.
Tại mình thôi.
Lại chờ.
Sống là không chờ đợi ư?
Phải chờ thôi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)