Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

Vọng Kim Lang

Vọng kim lang. 

Những ngày này tôi về quê một mình , ngôi nhà thênh thang bên bờ sông ấy như đưa tôi quay lại những ngày xưa. 11h đêm tiếng gà bên nhà anh hàng xóm đã gáy, cứ vậy từng canh tiếng gà cùng tiếng máy ghe, tàu vang văng vẳng trên sông. Lại nằm ngủ trên bộ ván ngựa thần thánh ngày nào, mùa này hầm, nóng lưng lại nhớ lại tấm đệm ngày xưa đen thui màu mồ hôi qua năm tháng. 
5h sáng đã dậy, quán cfe ông anh con bà dì đông người đông rộn người khi trời chưa chớm hừng đông. Lại ăn sáng với cháo lòng, bánh hỏi, rồi khi là dĩa bánh da nước cốt dùa thơm lừng. Trưa ăn com với mắm chựng, khô cá trèn chiên, canh tập tàng. 
Con sông sau nhà nước ròng nước lớn, ghe tàu vẫn tấp nập theo dòng. Bà già mở ca cổ cải lương bài vọng kim lang vang vút lên ngấm sâu vào lòng, sâu lắng. 
Vậy là đã qua nửa đời người, phong sương phủ bóng lên đưa trẻ ngày nào bơi nhảy ngay trên bến sông này, ngồi dưới gốc sung già mà thấy bùi ngùi quá. Cơn đại dịch để lại hậu quả quá nặng nề nhưng cũng nhờ nó mang tôi được về quê, muốn làm gì làm, muốn ăn gì thì ăn. Ừ thì tép bạc nấu canh khoai mõ thèm chết được đã ăn rồi, cá bóng dừa kho tiêu cũng ăn rồi, gà xé phay với chuôi cây cũng ăn rồi. Không phải lo đưa đón con, không phải ngược xuôi giữa dòng xe cộ, không phải í ới gọi và nghe .... 
Ở đây, giữa cơn đại dịch được nghe tiếng vọng kim lang giữa trưa nồng, được thả hồn them những chiếc ghe qua, nhớ nhung bâng khuâng rồi bất giác tiếng gà xế trưa vang dậy bên sông, sao mà quý báu. Nếu không có cơn đại dịch thì có khi mãi chẳng bao giờ được tìm lại những mảng ký ức xanh tươi này. 
Thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét